
Ờ thì thơ con cóc
Này em ơi
Tôi kể em nghe
Chuyện về tôi, chàng trai cô độc
Luôn hoài nghi, tự do là gì thế?
Liệu mình sống, qua hai triệu năm
Có tự do hơn thuở ban đầu?
Ngày đầu tiên, ta không nhà không cửa
Không có đồng tiền để mua bán đâu em
Ta cần gì, mẹ thiên nhiên sẵn có
Vì yêu ta, trao tặng hết tấm lòng
Ta tự do sống một đời du mục
Thích nay đây, mai đó tùy duyên
Vật ở ngoài thân, chẳng ham chẳng giữ
Ta của riêng ta, chẳng vướng bận gì
Ngày thứ hai, ta tìm thấy đồng vàng
Biết xây nhà, biết tăng gia sản xuất
Biết tích trữ, làm giàu, biết nhìn xa trông rộng
Biết lo toan, tính toán, biết thiệt hơn
Ta tưởng mình sống một đời no đủ
Nhưng ngày ngắn lại phải nghĩ năm dài
Tưởng có mái nhà, có đồng tiền giắt gối
Chưa kịp an tâm, lại phải nghĩ đời con
Ngày thứ ba, ta tạo ra quyền lực
Bằng câu chuyện về tôn giáo, tự do
Về nhà nước, nhân quyền, địa vị
Về những điều ngỡ dân chủ, công bằng
Nhưng ta có chiến tranh, bóc lột
Có tham nhũng, có xả súng tự do
Có phân biệt giàu nghèo, chủng tộc
Có ô nhiễm, có tranh đoạt chính quyền
Hóa ra mình chẳng tự do em nhỉ?
Có nhiều tiền thì lại muốn nhiều thêm
Quyền lực rồi nhưng vẫn muốn mạnh hơn
Cái tham ấy biết bao nhiêu cho đủ
Chuyện của tôi, có phải chuyện của em?
Của những kẻ có quá nhiều xiềng xích
Những cá thể khát khao khẳng định mình
Nhưng chẳng ngờ rằng mình đâu có tự do
Ngày xưa ấy chúng mình đơn giản nhỉ?
Biết hài lòng, biết đủ, biết cảm ơn
Biết trân trọng những điều dung dị nhất
Thế là tự do, càng ít lại càng nhiều.
(Chuyện của chúng mình)
———————–
Tôi mơ một giấc mơ trưa
Tung tăng cùng trời cuối đất
Đuổi theo mây bay theo gió
Chẳng ai cản lối đi về
Tôi mơ bốn bể là nhà
Gặp ai cũng cười gọi bạn
Anh đầy tay, tôi rỗng túi
Bá vai chung một hành trình
Tôi mơ tô hồng lăng kính
Ngoài kia đầy ắp niềm vui
Như thuở ban sơ ta bé
Niềm tin lấp lánh quanh mình
Mơ trưa mỗi ngày tỉnh thức
Là hiện thực, là vỡ đôi
Là những giọt chiều uể oải
Chờ cơn mơ đẹp đẽ ngày mai.
(Mơ trưa)
————————–
Em muốn quay lại giảng đường đại học
Trong ngăn bàn có đóa cúc họa mi
Đẹp tinh khôi mà âm thầm lặng lẽ
Hoa của em hay để tặng ai kia?
————————
Em viết tình ca để tặng riêng anh
Mà có lẽ chẳng bao giờ anh biết
Chàng trai phương xa đôi lần chạm mặt
Thanh xuân này em luôn dõi theo anh.

